Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Rằng Em Có Biết Mùa Xuân



















Rằng em có biết mùa Xuân
Hoa mai rực rỡ, cánh vàng nhụy cam
Cỏ cây xanh biếc, trăm hoa thắm
Ong bướm vui đùa tắm nắng Xuân

Em ơi có biết Xuân chăng?
Bao lần em đón mùa sang trong đời?
Và có biết bên ngoài thế giới
Cảnh tưng bừng lễ hội tân niên

Rưng rưng vì một nổi niềm
Tội em bé nhỏ, tật nguyền mồ côi
Là dị nhân, chào đời mẹ bỏ
Phải nương nhờ người có từ tâm

Sống trong thế giới âm thầm
Tịnh yên, hẻo lánh, trung tâm cách đời
Nằm bất động, muốn cười, muốn nói
Tiếng rên “ư” em hỏi điều chi?

Xuân về, Tết đến là gì?
Khi nào đến tuổi xuân thì của em?

Khúc Giang


Xuân Tha Hương
















Tặng những người thân trong gia đình tôi với nỗi lòng xa quê nhớ tết.

"Một thóang xao lòng nơi bếnlạ
Tôi nằm ôm chặt tuổi thơ tôi
Sợ bay đi hết điều tôi cố..
..Giữ lại cho lòng đở cút côi"


Đã trót cưu mang đời viễn xứ
Trùng khơi khắc khoải nhớ quê nhà
Cây rơm đụn khói sương chiều phủ.
 Gáo nước, mái đầm..mờ mịt xa.

Vẫn rực đồng xưa điên điển nở
Lúa mùa cong ngọn ngát đường trăng
Chèo ai khỏa nước mênh mông, nhớ..
Hát hộ rằng tôi khúc viễn hành.

Tôi nhớ trường làng, ông giáo cũ
Ê a tiếng trẻ ráp vần xuôi
Cây đa phủ cả thời thơ ấu
Tiếng trống trường che suốt cuộc đời.

Bây giờ rưng rưng đời cô lữ
Thèm hương làng, nhớ cố nhân xa
Thấy chuyến phà đêm neo bến vắng
Rặng bần đom đóm hội mùa hoa.

Thắp nén tâm hương, không khói tỏa
Sao nghe trong mắt lệ nhòe cay
Cúi mặt nghẹn ngào mơ gió Tết
Hẹn lòng mai lại giáp mùa Mai.

Hồng Băng

Nếu Em...














Nếu em mỉm cười
Anh là đôi môi ấm
Ướp nụ hồng.. bỡ ngỡ phút đầu tiên

Nếu em thẹn thùng
Anh là ánh mắt
Sưởi nồng nàn..mái tóc mây trôi

Nếu em hờn dỗi
Anh là trái tim sầu muộn
Tương tư hoài..
Cuộn lấy tim em

Nếu em thổn thức
Anh là dòng lệ ướt
Đôi má em..anh ve vuốt sầu vơi

Nếu em tung tăng
Anh xin làm ngọn cỏ
Đón bước em về…
Lối ngõ yêu thương.


Kim Oanh



Thư Cũ

(Trích Hương Xưa)

Y bát đâu mà trải lòng ra
Không- không núi trụ ngưỡng trăng tà
Một tí huỳnh hôn bay phất phưởng
Đêm về đợi sáng cát mù xa

Ngọn lửa bập bùng trên đỉnh núi
Lửa đi. Đi mãi...Biết về đâu?
Thưa rằng gió trẻ còn chiêm nghiệm
Ai ở không đâu để nhặt sầu

Lữ quán buồn thiu khách vắng tênh
Tiểu đồng ba chỏm tóc buồn tênh
Thầy tu đi vắng chùa hoang lạnh
Cỏ mọc hồn ta hề lênh đênh

Lênh đênh để thấy dòng vô tận
Gió nghìn thu thổi tạt thiên thu
Lênh đênh để thấy vầng trăng cũ
Soi trập trùng kiếp núi phù hư

Em ơi ! Gió núi lòng ta lạnh
Đóm lửa tàn khêu nhớ tóc dài
Bỗng ấm bàn tay. Dòng tím đọng
Mối tình chung thủy- Khề khà say

Hồng Băng
1991

Từ Dạo Ấy …












Từ dạo ấy cỏ cây buồn rơi lá
Mưa mưa hoài lả tả ướt áo em
Đường phượng xưa còn đưa bước chân mềm
Trăng vẫn xuống vẫn lên bên thềm vắng

Từ dạo ấy tâm tư thêm trầm lắng
Quẩn quanh mình tiếc nhớ mãi ngày qua
Chiếc gương xưa còn soi dấu ngọc ngà
Đường muôn lối chập chùng không quay lại

Từ dạo ấy bỗng nhiên sao ngần ngại
Cách xa bằng một khoảng trống trong tim
Sẽ lấy chi để xoá nỗi ưu phiền
Vòng tay với sao chừ giờ xa thẳm

Từ dạo ấy vùi mình trong thầm lặng
Kẻ biếng cười người giữ mãi ưu tư
Biết làm sao đường qua lối mây mù
Đến ngã quanh, chần chừ không muốn chọn

Từ dạo ấy ngỡ tình mình đã trọn
Dưới trăng rằm mình hát khúc tưong tư
Những dấu yêu giờ chôn kín ngục tù
Từ dạo ấy … đành nói lời từ giã …

Nguyệt Hạ

Bến Lạ

Thuyền em lặng lẽ về đâu thế
Sao để thơ anh giạt bến sầu
Biển nhớ trăng thanh dào dạt sóng
Bến nào em đến lại xa nhau?

Đêm qua trăng trốn đâu trên phố
Che bóng nhau đi giữa bụi hồng
Vết bụi trầm luân bên gối mộng
Em chìm anh nổi giữa hư không

Hai ta cách biệt hai bờ lạ
Em chốn khuê phòng yên chiếu chăn
Anh bến trăng buồn thơ lủi thủi
Dù trăng tròn khuyết biết bao lần

Đêm qua lại nhớ như chưa nhớ
Thơ đã phai nhòa mộng cố hương
Em cũng neo thuyền trên bến bắc
Sầu này còn lại mỗi anh vương ...

Nhược Thu

Mùa Thu 2010


Hương Yêu Mùa Đông


Hương thơ ấm sưởi tình cô lẻ
Hai góc trời xa nối mộng vời
Vào giấc mơ chung niềm ảo tưởng
Ru hồn trên bến lạnh đơn côi

Bầu trời trong suốt, bóng trăng soi
Từng mảnh yêu thương lạc giữa đời
Phơ phất thông tàn trên đỉnh nhớ
Âm thầm liễu rũ giọt sương rơi

Đông về thôi thúc gợi niềm đau
Anh với cùng em bắt nhịp cầu
Đem khúc tình thơ xây bến mộng
Ru đời lạnh giá khối tình sâu

Chiều đông sương lạnh tỏa mênh mông
Hạt nắng buồn vương kỉ niệm lòng
Anh gởi trao em tình viễn xứ
Hương yêu nồng ấm dưới trời đông

Viễn Phương


Gió ơi!

Tại sao gió cứ thở dài
Khiến trăng lên muộn làm ai chạnh lòng
Thẩn thơ ngồi tước chờ mong
Nhả từng hạt tủi xuống dòng sông trôi

Tại sao lại thế gió ơi
Để đêm vắng lạnh, cuối đời sao băng
Bờ buồn ai đó đợi trăng
Tương tư không gặp chị Hằng sầu rơi

Thở dài chi vậy gió ơi!
Khổ cho mắt sóng bồi hồi vấn vương
Chờ trăng mở cửa thiên đường
Lung linh bến hẹn, biển thương ngọt ngào

Vắng trăng, trời vẫn có sao
Trần gian sáng, tối còn bao thăng trầm
Còn bao nhiêu dải sóng ngầm
Vì sao gió cạo tím bầm thời gian?

Phạm Đức Mạnh


Cội Già



Cội già in bóng trời xanh
Lặng im đứng đợi long lanh nắng vàng
Âm thầm “Theo Tiếng Thời Gian”
Nhờ mây mượn gió gởi nàng phương xa

Một mai ai có nhớ nhà
Nhớ cà phê đắng nhớ trà để vương
Hãy mau về lại quê hương
Thỏa lòng mong đợi tình thương cội già

Phú Thạnh
16.07.2013